truyện ấn công đức

NSƯT Trần Hoàng Yến (vai Kiều) đã thể hiện thành công chuyển tâm lý của Kiều từ một cô gái hồn nhiên trong sáng với mối tình với Kim Trọng, đến đau khổ chấp nhận vùi thân nơi lầu xanh, và rồi rũ bỏ tất cả khổ đau để trở về là một nàng Kiều đầy vị tha, yêu thương. Kế tiếp, ngành Báo chí khối C00 là 29,90 điểm. Ở phía Nam, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia TPHCM cũng công bố điểm chuẩn cao nhất là ngành Báo chí (tổ hợp C00) với 28,25 điểm. 10 ngành có tổ hợp điểm chuẩn cao nhất gồm: Báo chí Bạn đang xem: Trường Đại học trực tuyến hàng đầu nước Đức đến Việt Nam tại TRƯỜNG ĐH KD & CN Hà Nội. (ĐH KD & CN Hà Nội) - Trường Đại học Hoa Sen vừa tổ chức buổi Talkshow với chủ đề "Chia sẻ trải nghiệm học tập tại Đức", với sự tham dự của Giáo sư Immanuel Kant - Đặt Cơ Sở Cho Siêu Hình Học Về Đức Lý (Bùi Văn Nam Sơn dịch) Ngày nay, trước những khủng hoảng sâu sắc và phức tạp trong đời sống tinh thần, đạo đức học ngày càng trở thành trọng tâm đáng chú ý của sinh hoạt triết học. Công Giáo Và Dân Tộc : Conggiao.info Truyện Kể Về Mẹ Giáo hội Đức giúp dự án thế giới: Ấn bản Kinh thánh Pazande Năm Mục Vụ Gia Đình 2019 Năm MVGĐ 2018 Năm Thánh LTX Chúa: Truyền Giáo: Hỏi - Đáp : Gia Đình Super Rencontre Site De Mes Messages. Chương 507THƠM QUÁ Sau khi Sơn Thu Đường gân cổ gào lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu là lúc trước đứng ngoài cổng thôn gào lớn thế này, chỉ sợ vừa mới kêu lên đã có mấy người bay ra, hận không thể đập ngất hắn rồi mang vào. Mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của đại tế ti, bình thường nếu không tu luyện thì sẽ cần cù “tạo” người. Sơn Thu Đường hắn là huyết mạch Hoàng Kim, cũng nên cần cù cày sâu cuốc bẫm, cố gắng “tạo” ra đời sau. Người trong thôn cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì hết, về cơ bản bọn họ đều vào Loạn Vực từ khi còn bé, cho nên luôn phục tùng mệnh lệnh của đại tế ti. Lúc này hắn hét xong rồi mà bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này khiến Sơn Thu Đường cực kỳ nghi ngờ. Không chỉ có hắn mà ngay cả Ly Trạch cũng nhướng mày, hai mắt mở to nhìn về phía thôn, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên. Sơn Thu Đường kéo ả ta đi sâu vào trong thêm một đoạn, cách cột đá ngũ hành không tới mười trượng. Hắn hít hà một cái, nói “Sao lại có mùi thơm gì đó?” Là mùi thơm khắc sâu vào ký ức của hắn, sau khi tiến vào Loạn Vực, hắn chưa từng ngửi thấy nữa. Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi thơm đó, giống như lại gợi lên ký ức tươi đẹp khi còn nhỏ, nhưng trong thoáng chốc, hắn không thể nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là mùi hương của thứ gì. “Thơm quá đi.” Nước miếng của hắn cũng sắp chảy ra. Trong lúc hắn ta đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Ly Trạch giãy giụa mãnh liệt. Nàng ta càng giãy, dây leo càng quấn chặt, chặt tới nỗi trông ả ta đã không ra hình thù gì hết. “Ngươi đừng có động đậy nữa, chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi!” “Hôm nay là ngày gì mà trong thôn các ngươi chẳng có ai hết vậy?” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Giông bão chắc cũng sắp tới rồi.” Ba ngày giông bão mà mỗi nửa năm sẽ lại xuất hiện ở Loạn Vực cũng sắp tới rồi. Đó là do tinh mị ngũ hành đã không chỉ co cụm ở khu vực của chúng nữa, mà tụ tập lại với nhau, tạo nên một vụ nổ lớn. Sinh linh ngũ hành cao cấp chạy loạn khắp nơi rồi lại tụ lại tựa như cơn sóng. Bọn họ chỉ cần sơ ý là sẽ bị cơn sóng đó nhấn chìm. Chỉ có trận pháp ngũ hành trong thôn mới có thể làm giảm sự tồn tại của bọn họ, khiến cho nơi này không bị gió lốc chú ý tới. Vì thế lúc mà gió bão sắp tới, mọi người đều sẽ ở lại trong thôn nghỉ ngơi, tránh bão tố ngũ hành. Lúc này đã cách rất gần với thời điểm xuất hiện gió bão, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy rồi. Đây cũng là lần đầu tiên Sơn Thu Đường thấy trong thôn vắng vẻ thế này. Ngày xưa, khi sắp gần tới thời điểm xuất hiện gió bão, hắn cũng sẽ tìm một chỗ trốn gần với thôn, dù sao thì nơi này cũng an toàn hơn so với những nơi khác. Vì thế hắn cũng coi như là khá quen thuộc với cái thôn này. Hắn quay đầu nhìn Ly Trạch, phát hiện sắc mặt Ly Trạch tái mét, cuối cùng là trắng bệch như tờ giấy, ả ta hoảng sợ nhìn Sơn Thu Đường lắc đầu. Ả ta muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. “Không ổn, chắc chắn là không ổn!” Ly Trạch thầm kêu lên trong lòng. Ả ta ngửi thấy có mùi thuốc. Và ả ta biết rất rõ loại thuốc này được chế từ cái gì. Nói cách khác chắc chắn trong thôn đã có người chết, ở xa như vậy cũng ngửi thấy mùi thì chắc chắn không chỉ chết có một người! Tại sao lại thành ra như vậy? Ả ta cực kỳ nôn nóng muốn biết, nhưng từ tận đáy lòng, ả ta lại có một ảo giác rằng, thôn xóm yên tĩnh trước mặt chính là một con quái vật đang ẩn núp ở một bên, chỉ cần ả tiến lại gần sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp không siêu thoát được. Ả ta vẫn muốn được đại tế ti coi trọng. Ả ta còn muốn thắng Ly Kiều. Ả ta không muốn chết! Mạng của ả đã dâng hiến cho đại tế ti, người ngoài tuyệt đối không thể lấy đi. Cho nên lúc này ả ta không dám vào thôn, thậm chí còn muốn khiến Sơn Thu Đường lập tức rời khỏi đây. Nhưng mà ả ta nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng Sơn Thu Đường tuyệt nhiên không hiểu được, lại kéo ả ta tiến thêm mấy bước về phía trước. “Tô Lâm An!” Hắn thậm chí còn to mồm gọi tên nữ nhân kia. Tất nhiên Sơn Thu Đường cũng đã nhận ra bên trong có gì đó bất thường, nhưng chính vì vậy nên hắn mới càng phải đi vào. Tô Lâm An sống hay chết, hắn phải biết cho bằng được! Thấy Ly Trạch giãy giụa không ngừng, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ bèn buông lỏng dây leo trong tay ra. Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Sơn Thu Đường lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, lại nắm chặt lấy dây leo. Hắn thầm nhủ, không được mềm lòng. Ly Trạch “...” Trái tim ả khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại vọt lên tận cổ họng. Ả ta trợn tròn mắt, vẻ mặt cũng đầy dữ tợn, bắt đầu giãy giụa dữ dội, tỏ rõ sự kháng cự. Ả ta giãy giụa rất dữ dội, dù có bị gai đâm chảy máu cũng chẳng dừng, lại còn co người lui về phía sau, như thể quyết không trở về thôn, điều này khiến Sơn Thu Đường cũng ngu người. “Rốt cuộc trong thôn các ngươi có tai họa gì mà khiến ngươi sợ tới mức này?” Lúc nói chuyện, nước miếng chảy ra theo khóe miệng khiến hắn giật nảy mình, vội vàng nuốt trở lại. Hắn lau khóe miệng rồi nói theo bản năng “Cứ như đang hầm thịt ấy.” Đúng rồi, là mùi thịt! Hắn nhớ lúc còn ở nhà, mẹ hắn nấu canh xương. Đó là mùi vị mà hắn thích nhất hồi mười tuổi, dù đã nhiều năm rồi nhưng hắn cũng khó quên được, đồng thời mùi thơm quen thuộc này cũng kích thích con sâu thèm ăn trong bụng hắn. Có điều lúc hắn nói ra hai chữ “thịt hầm”, sắc mặt tái nhợt của Ly Trạch càng trở nên cắt không còn giọt máu, môi cũng tím bầm, cả người như bị bao trùm trong sợ hãi. Lúc này Sơn Thu Đường mới kịp ngộ ra. Nơi này là Loạn Vực. Không phải thôn nhỏ mà hắn đã sống lúc trước, cũng sẽ không có núi rừng với nhiều dã thú. Nơi này chỉ có sinh linh ngũ hành, những vật sống do tinh mị ngũ hành tổ hợp nên, nhưng bọn chúng không có máu thịt. Không có thịt thì lấy đâu ra canh thịt... Trong Loạn Vực, chỉ có một loại thịt, đó chính là thịt người. Nói cách khác, ở trong thôn đang nấu thịt người, có thể nói là phát rồ hết cả rồi, chẳng lẽ Tô Lâm An đã bị xẻ thịt ra nấu? Ánh mắt Sơn Thu Đương lập tức đỏ lên, hắn đạp Ly Trạch một cái, “Đám người các ngươi đều là lũ súc sinh, cầm thú!” Ý nghĩ đầu tiên này lên trong đầu Sơn Thu Đường là Tô Lâm An đã bị người ta nấu chí. Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn cũng biết chuyện không đơn giản như vậy. Nếu như nàng ta bị nấu chín thì những người ở trong thôn đâu cả rồi? Sắc mặt Sơn Thu Đường lập tức tái mét, hắn nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ Tô Lâm An giết cả thôn?” Nàng ta, nàng ta, nàng ta... Lại ngang ngược, hung tàn đến vậy sao? Xác suất để khả năng này xảy ra cũng quá nhỏ. Hắn lùi về sau một bước. Tình huống trong thôn quá kỳ quái, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ, cảm thấy nên lùi lại, ở bên ngoài quan sát trước đã rồi tính. Thấy Sơn Thu Đường lùi về sau, cuối cùng Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, ngay sau đó ả ta lại giãy giụa. Sơn Thu Đường “Ta tiến về phía trước ngươi cũng giãy, lùi về sau ngươi cũng giãy...” Hắn dứt khoát lấy tinh mị hệ thổ ra khỏi miệng nàng ta, hỏi “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” “Không phải ta giãy giụa, mà là ta muốn bảo ngươi chạy nhanh lên!” Ly Trạch thở hổn hển, “Ngươi mau thả ta ra!” “Chạy?” “Chạy đi đâu, về tới cổng rồi sao lại không vào?” Một giọng nói không biết từ đâu truyền tới khiến Ly Trạch chết cứng người, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới. Ở đó không có ai. “Tộc... Tộc trưởng.” Ả ta run rẩy gọi, là giọng nói của tộc trưởng, ả ta sẽ không nghe nhầm. “Còn biết gọi ta là tộc trưởng, vậy ngươi không nghe lời tộc trưởng nữa sao?” “Ta gọi tất cả về nhà, chỉ thiếu có mình ngươi. Thế mà ngươi còn định chạy?” Giọng nói này khiến Ly Trạch không rét mà run, nước mắt đã chảy xuống. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là lễ tế thần đã bắt đầu rồi? Trong bộ lạc vẫn luôn có một truyền thuyết, rằng sau khi bắt đầu ngày tế thần, trong bọn họ sẽ có người trở thành Thần tộc. Ả ta cũng không biết mình đã nghe chuyện này từ đâu, cũng chưa từng nói với những người khác, nhưng Ly Trạch biết rất rõ, tất cả mọi người đều biết chuyện này, giống như từ lúc sinh ra thì suy nghĩ này đã cắm rễ sâu vào trong đầu họ. Không cần bất kỳ ai nói cho, từ lúc sinh ra đã biết chuyện này. Vì thế, cho dù bề ngoài có thân thiết thế nào nhưng khi mọi người sống chung với nhau cũng chẳng thể có được mấy phần thật lòng. Mà bọn họ đều là trẻ sơ sinh đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim được tìm về từ khắp mọi nơi, dù lúc bình thường xưng huynh gọi tỷ nhưng thực tế lại chẳng có quan hệ máu mủ. Những người thật sự có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có lác đác. Vì vậy, tộc trưởng cũng không phải người thân của bọn họ. Bọn họ chỉ nghe lời của đại tế ti. Họ đều muốn trở thành người mà đại tế ti coi trọng, là đối thủ cạnh tranh của nhau! Bắt đầu ngày tế thần, trong bộ lạc không thấy ai cả, chỉ có tộc trưởng xuất hiện. Ông ta nói chỉ thiếu một mình ả ta, chẳng lẽ, những người khác đều đã bị ông ta... Ly Trạch bị chính suy đoán của bản thân dọa sợ, ngay sau đó ả ta cảm nhận được dây leo trên người mình nới lỏng một chút, ngũ hành bị giam cầm trong cơ thể cũng theo đó được giải thoát! ... Sơn Thu Đường không nhìn thấy một bóng người nào cả. Tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên, trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm. Vì thế hắn nới lỏng dây trói cho Ly Trạch cùng ngũ hành của ả ta, lắc người một cái nhảy ra đằng sau mấy chục trượng, hòng kéo dãn khoảng cách, nhưng cơ thể vừa lui về sau đã đụng phải một bức tường. Bức tường lẳng lặng mọc lên rất cao, trải dài như dãy núi. “Ầm” một tiếng thật lớn, bức tường vẫn không hề suy chuyển. Hắn đau tới mức kêu rên một tiếng, cảm giác bả vai cũng bị gãy xương rồi. Tên tộc trưởng Ly Hạo Thiên khốn kiếp đã trở nên mạnh như thế từ lúc nào? Rõ ràng lúc trước Ly Hạo Thiên cũng chẳng mạnh hơn hắn là bao! Sao lúc này hắn lại không thể nào đấu được với pháp quyết hệ thổ của Ly Hạo Thiên? Khả năng khống chế tinh mị hệ thổ của hắn đã đạt tới mức lão luyện, khiến người khác không thể tìm ra sơ hở để tấn công. “Vừa hay, Sơn Thu Đường ngươi cũng ở đây.” Từ một vũng nước nhỏ cách đó không xa có một bóng người chui ra. Một vũng nước bé như vậy lại có thể có người chui ra từ trong đó. Vốn tộc trưởng Ly Hạo Thiên luôn mang dáng vẻ trung niên, vậy mà lúc này đã trông trẻ hơn rất nhiều. Từ trung niên biến thành thanh niên, dáng người khôi ngô, cao lớn, tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng. “Có các người rồi, vậy là chỉ còn thiếu một tế phẩm nữa.” Ly Hạo Thiên mỉm cười, “Nếu nàng ta cũng nghe lời như các ngươi, tự mình dâng tới cửa thì tốt biết bao.” Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Sơn Thu Đường mừng như điên. Tô Lâm An không ở đây, nàng ta vẫn an toàn, nàng ta không sao là tốt rồi. Nghĩ như vậy, xung quanh Sơn Thu Đường xuất hiện vô số cọc gỗ, hắn lại một lần nữa lao về phía bức tường đất. Hắn nhìn khắp nơi đều là tường đất, chỉ có thể công phá trực tiếp. Không hiểu vì sao mà khi hắn thi triển pháp quyết hệ mộc mà hắn am hiểu nhất cũng không thể làm gì bức tường đất đó. Mộc khắc thổ, cũng có nghĩa là mộc đương nhiên mạnh hơn thổ. Hiển nhiên là hiện giờ, hắn đang yếu hơn Ly Hạo Thiên. Mộc của hắn, không phá được thổ! Lúc hắn thi triển pháp thuật hệ thổ hòng đánh lừa lão ta để trốn thoát, bằng cách đem bản thân cùng tinh mị hệ thổ của tường đất dung hợp với nhau, chui qua bức tường đất thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên phía sau lưng. Sơn Thu Đường quay đầu lại thì thấy Ly Trạch đã bị Ly Hạo Thiên tóm được trong tay. Ả ta nằm im trên mặt đất, không rõ sống chết, một chân bị Ly Hạo Thiên tóm chặt, cứ thế kéo ả ta đi, máu tươi rỉ ra để lại một vệt máu đậm kéo dài trên nền đất theo bước chân của Ly Hạo Thiên, trông cực kỳ khủng bố. Sơn Thu Đường “...” Trước khi chạy trốn hắn cũng đã thả trói cho Ly Trạch, ai mà ngờ ả ta vô dụng tới vậy, không cầm cự nổi được một chiêu, cũng chẳng rõ sống hay chết. Hắn liều mạng tấn công bức tường. Nhưng cho dù là trên mặt đất, trên trời, đường nào hắn cũng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn như đã bị tinh mị hệ thổ bao vây, chặt chẽ không một khe hở, xung quanh đều là nhà tù. “Đại tế ti không cho phép chúng ta giết người bừa bãi!” Hắn ép bản thân phải tỉnh táo, gằn giọng hét lên. Mỗi một người có huyết mạch Hoàng Kim đều rất quý giá, sao có thể chết vì nội chiến được. Ly Hạo Thiên cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Sơn Thu Đường, nói “Đứa nhỏ ngốc nghếch, quy tắc đã thay đổi rồi.” ... Chương 1 TIỀN DUYÊN “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo. Chương 511NUÔI GÀ Tro tàn vừa rơi xuống đất đã bị tinh mị hệ thổ cuốn sạch, Tô Lâm An bỗng cảm thấy mình dường như đã về với thuở ban đầu, khi nàng vẫn còn sống vô lo vô nghĩ, rảnh rỗi thì ra ngọn núi phía sau Ma giáo cho gà ăn. Mỗi lần ném một nắm vụn linh thạch ra, một đám gà xinh đẹp liền quây lại, kêu cục ta cục tác, mổ sạch vụn linh thạch rồi mới tản đi. Khi chúng bay, lông vũ đủ loại màu sắc rơi từ trên cao xuống, rực rỡ muôn màu, là những sắc màu rực rỡ nhất dưới ánh thái dương. Khi ấy, đúng là nhàn nhã thật. Giờ nàng đã bắt đầu có phần nôn nao khó nhịn, muốn ném thêm một nắm “vụn linh thạch” nữa, chẳng khác nuôi gà con là mấy. Khi nàng nhìn về phía Ly Hạo Thiên, chợt thấy đồng tử lão co lại, khóe mắt lại có giọt lệ trào. Một đại lão gia, nói khóc là khóc sao? Cánh tay của Ly Hạo Thiên bị thiêu rụi thành tro chỉ trong nháy mắt, ông ta còn không thấy đau đớn chút nào. Lúc này khi bị Tô Lâm An nhìn tới, ông như phải chịu một cơn đau cực lớn, khiến cho nước mắt nước mũi tuôn trào. Sau khi cơ thể bị nhét đầy tinh mị hệ mộc, cả người Ly Hạo Thiên như mất sạch cảm giác, đến ngay cả đầu cũng không xoay được, sự cứng ngắc của cơ thể khiến cho ý thức trở nên cực kỳ mẫn cảm, cơn đau đó không phải đến từ nhục thân, mà là từ sâu trong tâm linh. Vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt lão ta, Ly Hạo Thiên đã cứng lại, biến thành một cọc gỗ. Da của ông ta có đường vân hệt như thân cây, mọc ra vô số cành lá, lòng bàn chân mọc rễ, cũng chẳng biết có phải do tinh mị hệ mộc quá linh hoạt và nghịch ngợm hay không, còn cho nở một đóa hoa ở bên má Ly Hạo Thiên nữa. Một đóa, hai đóa, ba đóa… Chỉ trong nháy mắt trên đầu ông đã phủ đầy hoa tươi rực rỡ đủ màu, mặt Ly Hạo Thiên cũng bị hoa che phủ, chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Tô Lâm An đang định thả một mồi lửa đốt sạch Ly Hạo Thiên, chợt cảm thấy lá trúc trên người bỗng bay vọt lên, sau đó, ngoài sân có một tiếng nổ cực lớn vang lên, chiếc bát đá trên tế đàn đã bị đánh đổ, thứ nước canh ở trong vãi đầy ra ngoài, chảy dọc theo tế đàn xuống đất. “An, đừng giết lão.” Giọng nói trầm ổn của đại tế ti Ly Ngộ Thiên truyền tới, “Lão vẫn có ích.” Lúc này sát ý của Tô Lâm An đang vùn vụt. Ly Hạo Thiên rất mạnh. Nếu ở giới tu chân thì sẽ nằm trong số những người đứng đầu, nguyên thần của ông ta chính là một thứ đại bổ đối với ấn Công Đức. Bình thường ấn Công Đức ở trong biển ý thức của nàng không hề nhúc nhích, tựa như một đóa hoa trên núi cao, khó mà chạm tới được. Nhưng hiện giờ, Tô Lâm An đã cảm nhận được một chút dao động từ nó, nó đang khẽ rung lên, giục giã Tô Lâm An giết người. Con ngươi Tô Lâm An âm u mà lạnh lẽo, ánh mắt trở nên khát máu. Nàng không để những lời mà đại tế ti Ly Ngộ Thiên nói vào tai, lại lần nữa lấy ra ngọn lửa trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc lửa cháy cuồn cuộn sắp bổ vào người Ly Hạo Thiên, Sơn Thu Đường đang sững sờ bên cạnh bỗng gào lên một tiếng, ôm lấy trái tim ngã sầm xuống, sau đó liên tục co quắp, miệng nôn ra đầy chất lỏng màu đục. Phần da lộ ra ngoài bỗng đỏ bừng, cả người Sơn Thu Đường co quắp lại, tựa như một con tôm đã bị hấp chín. Tô Lâm An khẽ liếc mắt nhìn qua. Cái này là, độc trong cơ thể Sơn Thu Đường phát tác? Đại tế ti Ly Ngộ Thiên nắm giữ sự sống chết của những người sống trong Loạn Vực, Tô Lâm An đã biết chuyện này từ lâu. Ý của lão đã vô cùng rõ, nếu như nàng không thả tộc trưởng Ly Hạo Thiên này đi, đại tế ti sẽ không bỏ qua cho Sơn Thu Đường. Nhưng lúc này, trong đầu Tô Lâm An gần như bị lấp đầy bởi sự giết chóc, đao kiếm ngút trời, lửa chiến bốc cháy ngùn ngụt, vô vàn tiếng gào chém giết, trống trận ầm vang tựa như vạn mã tung vó, hiệu lệnh xung phong vang vọng tựa tiếng ưng vút liệng trên trời, còn cả tiếng đao kiếm va chạm, người người gào thét… Vô số âm thanh tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng lại thành ba chữ Giết chết lão. Nhất định phải diệt trừ kẻ ác, dùng ngọn lửa diệt thế để biến ông ta thành tro bụi, loại bỏ sự ô nhiễm, trả lại cho nơi đây bầu trời xanh trong. “Giữ lão lại, mới cứu được mẫu thân ngươi.” Giọng nói của Ly Ngộ Thiên bắt đầu mang theo sự ép buộc. Lá trúc trở nên sắc bén như đao, mũi đao ngắm thẳng vào Tô Lâm An. Lúc này Tô Lâm An chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến thế giới bên ngoài. Biển ý thức của nàng dậy sóng, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa bỗng bốc cao, gần như hơn nửa người đã bay ra khỏi đáy ấn Công Đức, đầu lửa như rồng, không hề sợ chết mà cuốn lấy con ấn sừng sững. Cũng vào lúc ấy, Tô Lâm An nhắm chặt mắt lại. Khi mở lại mắt ra, con ngươi vốn đỏ bừng đã lấy lại sự tỉnh táo, nàng nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, “Ha.” Không ngờ ấn Công Đức lại giải phóng sát ý ngay trong nguyên thần của nàng, muốn khống chế nàng đi trừ ác, vậy thì con ấn này, cũng chẳng có gì khác với mấy thứ hung khí ma khí trong truyền thuyết, đến ngay cả hắc khí lượn lờ quanh đáy ấn Công Đức, đại diện cho bóng tối của cánh cửa Hỗn Độn, cũng chẳng khác gì những hắc khí uốn lượn trên những ma khí kia, khiến người ta phải nghĩ ngợi sâu xa. Giới tu chân có một thanh hung kiếm trứ danh là kiếm Long Tuyền, mất bảy trăm năm mới rèn ra được, tiêu tốn không biết bao thiên tài địa bảo. Sau khi cả nhà người thợ rèn dùng mạng sống tế kiếm, thanh kiếm ấy mới coi như hoàn toàn rèn xong. Ngày thanh kiếm ra lò đã dẫn tới chín mươi chín tia lôi kiếp tới, cuối cùng chỉ vì một thanh kiếm mà vô số thành trì bị san bằng, máu chảy thành sông. Mỗi một đời chủ nhân của kiếm Long Tuyền đều bị nó điều khiển tâm trí, trở thành một con quái vật chỉ biết chém giết. Sau khi đã sát hại ngàn vạn sinh linh ở trần gian, cuối cùng nó đã bị một vị đại năng kiếm tu phong ấn. Ấn Công Đức được xưng là thần khí trừng ác dương thiện, kết quả giờ nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng đâu có khác mấy với đám hung khí chứ. Nó cũng dám điều khiển tâm trí của nàng hòng đạt được mục tiêu là trừ ác, để cho sát ý ngập trời tràn đầy trong đầu nàng, khiến nàng chẳng quan tâm tới điều gì khác nữa mà chỉ biết giết chết Ly Hạo Thiên, hành động này khiến cho Tô Lâm An càng thêm kiêng kỵ ấn Công Đức. May mắn là, nàng hiện giờ không còn như trước nữa. Nó không thể điều khiển nàng được nữa. Một cơn gió mát thổi qua biển ý thức, thổi tan hắc khí đang trào lên từ dưới đáy ấn Công Đức, tựa như một bàn tay dịu dàng giữ chặt lấy lưỡi đao giết chóc. Cho dù có là hung khí hay thần khí, cũng đều là do người sử dụng. Nàng sẽ không để bị điều khiển, chỉ làm người dùng nó. Vào giờ phút này, nàng đã đè xuống mọi sự rung động của ấn Công Đức, con ấn kia giãy giụa không ích gì, lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích nữa. “Cứu thế nào?” Tô Lâm An giải quyết ấn Công Đức chỉ trong một chốc. Sau khi hoàn toàn hóa tan sát ý vô cùng vô tận, nàng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn phiến lá trúc kia, giọng nói thanh lãnh, trong ánh mắt của nàng tựa hồ có ẩn giấu những mũi châm băng, khiến cho Ly Ngộ Thiên dù ở xa cũng vẫn cảm nhận được hàn ý trong đó, nhất thời lại bị nàng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nói ra lời thật lòng. Ông ta có một cảm giác, nếu như bản thân dám bịa đặt lung tung thì sẽ chỉ khiến nàng sinh nghi, vậy thì chẳng bằng nói nửa thật nửa giả. Một lúc sau, Ly Ngộ Thiên đã bình tĩnh lại, mở miệng nói “Có thể dùng để chữa lại cây cầu gãy.” “Ta đã nhìn trộm thiên cơ, chỉ cần ngươi và ta liên thủ thì có thể cứu được a tỷ suôn sẻ, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, thời cơ đã chín muồi.” “Chỉ cần ngươi thả lão ra là được.” “An, lẽ nào ngươi không muốn cứu mẫu thân mình nữa?” Ly Ngộ Thiên thoáng dừng lại, “Tỷ ấy đang phải chịu khổ ở ngoại vực.” “Ngươi đưa những người có huyết mạch Hoàng Kim này vào Loạn Vực bồi dưỡng, là để nuôi người đúc cầu sao?” Tô Lâm An hỏi thẳng vào vấn đề. Nàng vừa nói ra lời này, Sơn Thu Đường ở bên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, còn tộc trưởng Ly Hạo Thiên kia đã biến thành gỗ nên cũng chẳng thể có phản ứng gì, nếu không, để ông ta nghe thấy được chân tướng này, e là sẽ không chịu nổi. “Ừ.” Ly Ngộ Thiên không ngờ Tô Lâm An lại có thể đoán ra mục đích của mình nhanh đến vậy. Có điều nếu như đã đoán được rồi, lão cũng không giấu giếm gì thêm nữa, chỉ nói “Sửa lại cây cầu, đón nữ vương về, đây là điều mà mỗi người trong thành Thất Tinh chúng ta đều mong muốn.” “Giờ, cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.” Khoa Đẩu Hỏa “Ngươi là huyết mạch Thần tộc đó, nếu như tên tộc trưởng này không sửa được cây cầu, chẳng lẽ lão định góp cả ngươi vào nốt?” Tô Lâm An híp mắt cười, “Ai góp vào, không phải do ông ta quyết định.” Ly Ngộ Thiên nhìn chằm chằm Tô Lâm An. Nàng cũng nhìn lại lão, lão đã dám tính kế nàng, sao nàng lại không muốn lợi dụng lão chứ. Cuối cùng ai sống tới cuối cùng, chúng ta cứ chờ mà xem! “Đợi thời cơ đến, ngươi hãy về khu vực mà lúc trước vào Loạn Vực, ta sẽ đón các ngươi rời đi.” Thấy Tô Lâm An không giết người nữa, cũng không phản bác lại lời mình nói, Ly Ngộ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, “An, ngươi sắp được gặp nương của mình rồi.” “Có vui không?” “Ta rất vui.” “Ta đã đợi ngày này hơn một nghìn năm rồi.” Lão tự hỏi tự đáp, tâm tình kích động. Tô Lâm An “Đừng có kích động nữa được không, bây giờ ta sẽ qua đó!” Nàng cứ cảm thấy đại tế ti này đầu óc hơi bất thường. Nàng nói xong, lại liếc nhìn mặt đất, tuy rằng tinh mị hệ thổ không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng lúc này ánh mắt Tô Lâm An vẫn có chút hiền từ, “Đã hứa là cho các ngươi ăn, cuối cùng chỉ đốt mỗi cánh tay, tiếc quá.” “Phải ngoan đấy.” Tinh mị hệ thổ được Tô Lâm An nhìn với ánh mắt trìu mến “…” Sao lại thấy càng đáng sợ hơn thế nhỉ? Cả đám tinh mị hệ thổ không run lẩy bẩy nữa, mà là chết đứng như đá. Đại tế ti bị Tô Lâm An trêu chọc, im lặng một hồi mới nói “Lưới đã được bày xong, nhiều nhất là ba ngày nữa thôi.” Đó chính là cây cầu được đúc từ nhục thân của Thần Hoàng, lão cảm thấy một Ly Hạo Thiên thôi vẫn chưa thể đủ. Tô Lâm An sẽ được để đến cuối cùng. Lão có thể giấu được cái chết của những người khác, nhưng không thể giấu nổi về con gái ruột của tỷ ấy. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, lão sẽ không để Tô Lâm An đi, bởi, hắn sợ rằng sau khi a tỷ biết được sẽ giận lão. Chỉ cần có thể cứu được tỷ ấy về, nếu như tỷ ấy có giận thì cũng thôi, hắn chỉ sợ tỷ ấy buồn. “Ngươi đưa theo họ tới chỗ thông đạo chờ trước đã.” “Được.” Chương 510THUẬT PHÁP Tô Lâm An theo bậc thang đi xuống dưới, tốc độ cực nhanh. Mặc dù tinh mị hệ thổ làm ra lối đi dưới lòng đất, nhưng tinh mị hệ thổ trong lối đi lại chẳng có mấy, gần như là không. Sau khi làm xong đường hầm, bọn chúng cũng đã nhanh chóng rời đi. Ở lại làm cái gì chứ, chờ bị đại ma vương đạp lên sao? Bọn nó đâu có ngu! Thật sự bái phục vị tiền bối có thể vượt qua bản năng mà gần gũi với nàng. Nếu như có cơ hội, nhất định bọn nó phải đi hỏi hắn làm thế nào mà được! Con đường rất dài. Tô Lâm An đi với tốc độ cực nhanh, nhưng đi cả một canh giờ rồi mà nàng vẫn không thấy điểm cuối đâu. Có điều sau khi đi thêm được một đoạn nữa, Tô Lâm An phát hiện ra tinh mị hệ thổ đã trở nên nhiều hơn, mà thần thức của nàng cũng nhận thấy vị trí của nàng dần tới gần thôn ngũ hành ở Loạn Vực. Nói cách khác, Sơn Thu Đường đã bị bắt vào trong thôn. Hắn muốn vào trong thôn cứu nàng, sau đó lại thành tự chui đầu vào lưới? Cũng là một người tốt có trách nhiệm đó. Lúc thần thức quét vào trong thôn, Tô Lâm An hơi ngạc nhiên, thôn này có gì đó sai sai. Ở bên ngoài nàng chỉ thấy duy nhất một người sống. Người đó đang đứng trên tế đàn, trong tay cầm một con dao lóc xương dính máu. Ông ta bỏ xương vào trong bát đá trên tế đàn, nơi đó vốn để đựng Thủy Linh Mị, chính là Thủy Linh Mị khiến cho người trong thôn luôn ở trong trạng thái phấn khích, đến nỗi mà lần trước nàng vào đã thấy không ít người trong thôn đang dùng hình thức nguyên thủy nhất để giao tiếp với nhau. Lúc này cát bái trên tế đàn thật sự trở thành cái bát, bát đựng thức ăn. Bên dưới có lửa cháy hừng hực, thứ được nấu bên trong là... Canh xương. Nàng chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhận ra, xương kia là xương người. Trong Loạn Vực không có linh thú, sau khi giết chết sinh vật ngũ hành cũng chỉ có ngọc ngũ sắc. Bọn họ dùng ngọc ngũ sắc để tu luyện, sinh tồn, căn bản không cần phải ăn thịt người. Giết người nấu thành canh, người này không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn mà còn có tâm lý biến thái. Tượng đất lúc trước có nói một câu “Ta không muốn uống canh, có chết cũng không muốn”, có lẽ là nói cái này. Nàng cẩn thận quan sát người đàn ông đang nấu canh. Ông ta rất mạnh, nếu là lúc trước nàng chỉ có nước chạy trốn nhưng bây giờ thì khác, nàng không hề sợ hãi chút nào. Nghĩ vậy, Tô Lâm An thong thả bước đi lên, xuất hiện trong căn phòng nhốt Sơn Thu Đường. Sơn Thu Đường đã gầy rộc, hốc mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm. Giống như tu sĩ giới tu chân suy yếu do linh khí bị giam cầm, không có cách nào hấp thụ linh khí vào trong cơ thể, lúc này hắn cũng không có cách nào hấp thu sức mạnh ngũ hành. Thời gian dài bị áp chế khiến hắn cực kỳ tiều tụy, không còn nhìn ra hình người. Trừ Sơn Thu Đường, trong phòng này không còn ai cả. Lúc trước hắn nói rằng trong thôn tổng cộng có hơn một trăm người, chẳng lẽ tất cả đều bị ăn rồi? Tô Lâm An đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn mặt đất trong phòng mà không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy chê bai. Trong phòng vô cùng bẩn thỉu, bên cạnh chân Sơn Thu Đường còn có mấy cái bát nằm lăn lóc. Nước cháo trong bát chảy lênh láng ra nền đất, chính là thứ canh mà người đàn ông bên ngoài kia đang nấu. Mặt đất bẩn tới mức nàng không có cách nào đặt chân lên. Khi nàng đang khó chịu thì lại thấy mặt đất nứt ra, đống cháo bị nuốt vào trong lòng đất. Chỉ một lát sau mặt đất đã cực kỳ sạch sẽ, sạch đến mức những cái bát nằm la liệt cũng không thấy nữa. Nàng hài lòng gật đầu, vừa gật đầu vừa khen. Giọng nói của nàng không nhỏ, Sơn Thu Đường đang mơ màng dựa lưng vào tường còn tưởng mình nghe nhầm, theo bản năng hé mắt nhìn. Khi nhìn thấy Tô Lâm An, hắn nhướng mày lẩm bẩm, “Mình phải chết rồi sao?” “Vừa nãy thấy cha mẹ, giờ lại thấy nàng, hóa ra nàng lại quan trong với mình tới vậy sao?” Chính bản thân hắn cũng không nhận ra được chuyện này. Lúc đầu hắn chỉ cho rằng là do hắn đã thấy cái không nên thấy của nàng nên phải chịu trách nhiệm. Dù sau đó biết rõ rồi, nhưng do suy nghĩ ban đầu đã quá sâu sắc nên hắn luôn có cảm giác trách nhiệm nhiều hơn những cái khác. “Thật ra thì nàng cũng rất đẹp đấy chứ.” Mí mắt Tô Lâm An đột nhiên giật giật. Không không không, ta không hề quan trọng gì đâu. Đừng nên có suy nghĩ không tưởng nào với ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Tô Lâm An hơi chột dạ. Nàng luôn có cảm giác nếu để Mục Cẩm Vân biết chuyện, có lẽ Sơn Thu Đường sẽ chết rất thảm. Cho dù bây giờ Sơn Thu Đường khen nàng đẹp, nàng cũng chẳng thể vui vẻ nổi. Sơn Thu Đường miễn cưỡng cười, “Mắt nhìn người của ta từ nhỏ đã không giống những người khác.” Tô Lâm An đột nhiên nghiêm túc nói “Ngươi không thêm câu đằng sau thì chúng ta vẫn là bạn.” “Ớ?” Ban đầu Sơn Thu Đường còn nghĩ bản thân bị ảo giác, đột nhiên nghe thấy giọng nói khiến hắn sợ hết hồn. Sau khi hắn phản ứng lại vội vàng nói “Sao ngươi lại tới đây! Mau chạy đi!” “Ly Hạo Thiên điên rồi, lão ta đã ăn thịt hết tộc nhân trong thôn rồi.” Vẻ mặt Sơn Thu Đường căng thẳng, hận không thể lập tức đẩy Tô Lâm An vào trong hố. Chờ chút! Nơi này bị Ly Hạo Thiên dùng tường đất hệ thổ phong tỏa, sao nàng ta có thể chui lên từ dưới đất được? Thuật pháp hệ thổ của Ly Hạo Thiên bị phá vỡ, sao ông ta có thể không biết được? Võ giả ngoại vực vốn là thông qua ăn thịt uống máu để bổ sung sức mạnh khí huyết, Ly Hạo Thiên ăn thịt người, suy cho cùng cũng chỉ là vì muốn gia tăng sức mạnh. Chỉ là Tô Lâm An không ngờ ông ta lại để Sơn Thu Đường tới cuối cùng. Nàng không hiểu, tò mò hỏi. Sơn Thu Đường thấy nàng bình tĩnh như vậy, tâm tình không khỏi bình tĩnh lại theo. Hắn nặng nề giải thích, “Ngũ hành của ta cân bằng, sau này hấp thụ thì thực lực của ông ta sẽ tăng được càng nhiều hơn.” Ồ, những người trước có dài có ngắn, cần ăn để tu bổ. Cuối cùng mới ăn “sự cân bằng” để thực lực được nâng cao tới mức cao nhất. “Ngươi nên mừng vì ông ta thích ăn quả nho nhỏ trước, để lại thứ tốt lại cuối cùng.” “Hả?” Nếu không thì ngay cả cơ hội nhặt xác cho hắn nàng cũng chẳng có. “Giờ chúng ta chạy trốn từ chỗ đó hả?” Sơn Thu Đường cảm giác được giam cầm trên người mình biến mất, hắn vội vàng đứng dậy thò đầu nhìn cái hầm đất kia. “Không trốn.” Tô Lâm An lắc đầu nhìn về phía cánh cửa nói, “Lão tới rồi.” Vừa dứt lời, cửa nổ ầm một tiếng. Chỉ còn lại người cuối cùng nhà tù hệ thổ này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, vì thế khi ông ta tiến vào làm nổ luôn cánh cửa, gây ra một tiếng vang lớn. Ông ta muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Sơn Thu Đường. Sau khi cánh cửa nổ tung, ông ta không ngờ trong phòng lại có những hai người. Ly Hạo Thiên đầu tiên là sững lại, sau đó cười toét miệng. Răng ông ta rất trắng, kẽ răng còn dính thịt vụn, lúc nhếch môi cười, chỗ thịt vụn kia lọt ngay vào tầm mắt Tô Lâm An, khiến nàng khó chịu híp mắt lại. Hỏng rồi, học ai không học lại học Mục Cẩm Vân. Nàng hình như cũng cực kỳ ghét những thứ đồ dơ bẩn. “Biết ăn thịt mà không biết đánh răng à?” Tô Lâm An khó chịu nói. Ly Hạo Thiên “...” Phản ứng của đối phương hơi nằm ngoài dự đoán của ông ta, câu nói này khiến ông ta không có cách nào tiếp lời được. “Ngươi là người mới đó hả? Tới cứu Sơn Thu Đường?” “Quả là tình sâu nghĩa trọng.” Tô Lâm An “Không không không, chúng ta chả có tình sâu gì hết đâu.” Sơn Thu Đường nghe thấy câu này, ánh mắt u oán nhìn nàng. Sự chú ý của nàng sao lại lệch lạc thế, vì sao phải nhấn mạnh cái này chứ? Rõ ràng là bầu không khí giương cung bạt kiếm đầy căng thẳng, nháy mắt đã bị dáng vẻ thờ ơ của nàng hóa giải. Giống như Ly Hạo Thiên trước mặt không gì không làm được có thể bị nàng dùng một đầu ngón tay bóp chết được vậy. Ly Hạo Thiên bị nghẹn tới mức mặt mũi tái xanh, tức giận nói “Nếu đã tới thì cùng chết đi!” Không phải nói nhiều, cứ giết luôn là được. Người chết mới không cứng mồm. Ông ta giơ tay lên, lòng bàn tay ông ta lập tức xuất hiện một mũi chông đất, bắn thẳng về phía cổ họng của Tô Lâm An. Có điều sau khi chông đất được phóng ra, Ly Hạo Thiên cảm thấy có gì đó sai sai. Ông ta nhìn chông đất của mình mềm oặt không có sức mạnh gì, lúc tới gần Tô Lâm An thì hoàn toàn biến mất, giống như bị gọt mất đầu nhọn! Tới khi chạm tới người nàng thì đã thành một nắm bùn, cứ như thể thứ ông ta phóng ra không phải là một cái chông đất đầy uy lực mà chỉ là một nắm bùn! Hết lần này tới lần khác đám bùn kia còn không dính trên người nàng, chúng chạm tới người nàng chớp mắt liền biến mất, không để lại dấu vết gì cả, giống như sợ làm bẩn quần áo của nàng vậy. Chẳng lẽ trên người nàng có bảo vật pháp quyết khắc chế hệ thổ? Ông ta cũng không phải chỉ biết mỗi hệ thổ. Trên cánh tay Ly Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện vô số dây leo màu xanh, hai tay ông ta biến thành nhánh cây, vô số dây leo lao ra từ tay ông ta trói lấy Tô Lâm An. Tô Lâm An không nhúc nhích, để mặc cho dây leo trói chặt. Sơn Thu Đường thì sợ hãi, hắn cho rằng Tô Lâm An có thể cứng đối cứng với Ly Hạo Thiên. Ai mà ngờ nàng lại chỉ biết đứng yên chịu trói, một chiêu đã bại? Hắn lập tức thi triển pháp quyết hệ kim, định cắt đứt dây leo, nhưng không thể ngờ hắn vừa mới cử động lại có dây leo bay tới trói hắn. Đúng lúc này Sơn Thu Đường nghe thấy Tô Lâm An chậc chậc hai tiếng. “Chỉ có chút bản lĩnh này sao?” “Hệ thổ thì dùng chông đất, hệ mộc dùng dây leo, hệ hỏa có khi nào dùng cầu lửa không, còn hệ thủy thì là sóng lớn?” Nàng bĩu môi, “Tinh mị ngũ hành bị các ngươi phí phạm hết cả rồi.” “Nào, để ta dạy ngươi.” . Nàng híp mắt nhìn Ly Hạo Thiên, ánh mắt cũng sáng rực lên. Một kẻ giết nhiều người trong tộc như vậy thì sẽ có bao nhiêu công đức đây nhỉ? Quả nhiên trừ ác vẫn dễ hơn, chỉ cần giết là xong. Nàng hơi giơ tay lên, một tia ánh sáng xanh tràn ra từ đầu ngón tay, nháy mắt lao về phía chân mày Ly Hạo Thiên. Ly Hạo Thiên không ngờ bản thân còn cảm thấy thoải mái, nhưng ông ta biết đối phương không hề có ý tốt. Vì thế cho dù cơ thể cảm thấy thoải mái song ông ta cũng biết ánh sáng xanh này nguy hiểm, muốn tránh nhưng rồi lại không tránh được. Rõ ràng ánh sáng tràn ra từ đầu ngón tay nàng nhưng lại giống như khắp nơi đều có khiến ông ta không thể né tránh. Cơ thể ông ta giống như là cánh cửa đã bị mở toang ra, chỉ có thể để mặc ánh sáng xanh kia tràn vào. Số lượng tinh mị hệ mộc trong cơ thể ông ta tăng lên nhanh chóng. Dần dần sự cân bằng ngũ hành trong cơ thể bị phá vỡ, bắt đầu từ hệ mộc, những hệ khác cũng dần dần tan vỡ. Ông ta muốn đắp lại nhưng lại không thể làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn sự thay đổi khiến người ta phải sợ hãi diễn ra trong cơ thể! Lúc trước ông ta thi triển pháp quyết hệ mộc, biến hai tay thành dây leo mà lúc này tay của ông ta thật sự biến thành gỗ. Đầu tiên là hai tay sau đó là chân, lòng bàn chân giống như mọc rễ muốn cắm sâu vào mặt đất dưới chân. “Đây, đây là loại yêu pháp gì!” Cơ thể Ly Hạo Thiên cứng ngắc không thể cử động, trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh sợ hãi. Vẻ mặt trầm ổn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi kinh hoàng. “Dùng tinh mị hệ mộc đút no ngươi, biến ngươi thành gỗ!” Tô Lâm An vừa nói vừa nhìn hai cánh tay đã biến thành gỗ của ông ta, khẽ mỉm cười, “Rồi tiếp sau đó dùng lửa đốt để nó biến thành tro!” Nàng vừa dứt lời, cánh tay Ly Hạo Thiên đã bốc cháy ngay trong tích tắc, biến thành tro rơi xuống đất. “Nhìn xem, tinh mị hệ thổ vui chưa kìa.” Gỗ cháy thành tro không phải làm phì nhiêu đất đai sao? Sơn Thu Đường cũng sững cả ra, còn có thể làm như vậy được sao? Thao tác này khó lắm đó, hắn cũng không có bản lĩnh khống chế tinh mị hệ mộc, đánh vào ngũ hành tuần hoàn của người khác. Tinh mị trong Loạn Vực có thể nghe lời như vậy? Sao hắn lại khống chế khó khăn như thế? Đám tinh mị hệ thổ “Nhưng tụi này dù có vui cỡ nào cũng không kìm nổi cơn run rẩy.” Đại ma vương, dữ quá xá! “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo.

truyện ấn công đức